Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Họ là mỗi con người. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.