Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Dùng cứt thì không hay lắm. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Nhưng chờ đến bao giờ.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Chứ không thở dài như những người thân… Và có lẽ cả hướng thiện.